Lành Lively viết cho INTJ và những bạn muốn hiểu mình hơn

Chào bạn,

Vài lời giới thiệu để bạn biết thêm về mình nhé. Mình là Lành; vừa qua ngưỡng 30 tuổi vào tháng 04/2019 này, là con nhà nông ở một vùng quê hơi xa của Bình Định. Mình tốt nghiệp loại Giỏi Đại Học Kinh Tế Thành Phố Hồ Chí Minh, sau đó làm quản trị thương hiệu cho một số công ty tiếng tăm vừa vừa, đan xen một vài dự án tư vấn nhận diện thương hiệu, và giờ đang mon men tập tành tự làm riêng.

Mình tốt nghiệp và đi làm từ 2011 nhưng 2017 mới thật sự là năm bản lề với mình. Ngưng công việc trong phòng marketing của Tập Đoàn Cà Phê Trung Nguyên, mình bắt đầu case study xây dựng thương hiệu nông sản riêng. Một ngày nào đó, mình sẽ viết một bài về hành trình một năm đầy gắn kết này. Trong một năm sau đó, mình tập trung làm bạn với chính mình nhiều hơn, mon men "khám" gần 10 dự án chưa thành công, đan xen với những lần quyết tâm cao độ sẽ tìm việc trở lại ... cũng bất thành, mình đang bắt đầu những công việc tư vấn marketing có tính phí đầu tiên. Một khởi đầu cho vòng lặp gần 10 năm để bắt đầu lại con đường trở thành chuyên gia tư vấn xây dựng thương hiệu nông sản với hi vọng 10 năm sau, case study của mình sẽ lớn hơn nhiều.

Khoan, bạn có thắc mắc để chữ GIỎI vào làm gì không? Mình không hề có ý khoe khoan. Nếu bạn là một INTJ như mình, bạn sẽ hiểu, 30 năm mình xoay quanh chữ đó, vật quả như thế nào cho đến khi mình nhìn thẳng vào mình, con người đầy khiếm khuyết và chấp nhận điều đó một cách không bao biện. Chữ "GIỎI" đó mới 14% của thành công thôi. Không thua mới lạ!

Mình trích lược lại chân dung nhóm INTJ từ sách Cảm xúc, kẻ thù số một của thành công của Tiến sĩ Lê Thẩm Dương tại đây để bạn hiểu hơn về mình nhé.


Bản chất giỏi tư duy mà yếu kĩ năng của mình đã bộc lộ rất rõ trong nghề marketing mình chọn.
Điểm mạnh chưa đủ cân nặng giúp mình sống sót với nghề. Trong khi điểm yếu trong quan hệ con người đã thử thách mình rất lớn trong nghề marketing đầy hoạt ngôn và bén nhạy cảm xúc.

Đầu tiên là phỏng vấn tìm việc. Mình luôn thuyết phục được các sếp Chuyên môn nhưng hầu như bị rớt từ vòng Nhân sự vì ngoại hình không bắt mắt, giọng nói nhỏ, yếu và căng cứng trong phòng máy lạnh nhiệt độ thấp. Vì vậy, kiếm việc với mình không phải là chuyện dễ dàng... và càng không dễ dàng khi tương tác với đồng nghiệp. Khi được tuyển, Sếp trực tiếp luôn đánh giá cao tư duy và chuyên môn của mình (vì mình tranh luận về chiến lược, kế hoạch, phân tích và nhận định có tố chất quá mà) nhưng càng ngày, niềm tin càng bị xói mòn vì khoảng cách khá lớn giữa kĩ năng và lí luận. Mình nhớ rất rõ, trong cuộc họp thống nhất kế hoạch vận hành cho năm 2012, mình đại diện nhãn No.1 Soya lí nha lí nhí trình bày kế hoạch marketing năm sau. Chú Thanh nhăn mặt, anh Sếp Cat Trà Xanh đỡ lời "Thấy vậy thôi chứ em đó giỏi lắm chú". Chú Thanh liền tặng mình gáo nước lạnh đầu tiên "Giỏi mà không truyền đạt được cho người khác hiểu thì vô dụng". Quả là cú đấm đầy cân nặng, hạ knock out cô sinh viên loại giỏi luôn nghĩ mình hay ho. Mình buộc phải suy nghĩ lại và thảng thốt nhận ra: Đúng là chết thật! Mình nói giọng yếu xìu  như người đuối nước, lại the thé như mèo cào, cũng không chịu viết lách! Mình truyền đạt cho người khác kiểu gì đây? Mình không thể là người vô dụng?!

Càng ngày, mình càng thấm cái sự yếu kĩ năng nó nguy hiểm đến mức nào. Mình cố gắng cải thiện từng chút từng chút một. Nhiều lúc, rơi vào tuyệt vọng vì "Có cố gắng mà không có tiến bộ".
Giọng mình yếu. Mình tham gia các lớp luyện thanh hi vọng hát ca được một bài ra hồn để hòa nhập với đồng nghiệp, đồng thời hi vọng cải thiện chất lượng giọng nói. Kết quả, thương thầy giáo quá, mình ngừng sau 3 tháng mà không ca ra hồn bài nào. Mình tập yoga để luyện hơi, cải thiện giọng nói. Vẫn không ăn thua, giọng vẫn rất yếu, nói nhiều vẫn rất mệt và đặc biệt, người nghe cũng mệt không kém vì giọng nói như đuối nước. Rồi mình đi luyện giọng nói với Phù thủy giọng nói, Thầy Trần Nam Anh để vỡ ra, à không những giọng mỏng, hơi yếu mà khẩu hình cũng sai luôn. Nói không mệt mới lạ, mà người nghe không mệt mới hiếm. Bây giờ, hi vọng, giọng mình đã về mức trung bình, có thể nói từ sáng tới chiều, chỉ cần tối về yên tĩnh nạp lại năng lượng.

Hơn nữa, lại không quen viết lách, chia sẽ bằng ngôn từ. Mình đã lập ra blog này rất lâu để luyện cách "truyền đạt cho người khác hiểu" những gì mình biết. Nhưng bạn biết không, gần 05 năm sau, bây giờ mình mới viết bài post đầu tiên. Chính tính cầu toàn và tiêu chuẩn "Việc đó có hiệu quả không?" đã tiếp tay cho sự trì hoãn của mình. Những đối thoại kiểu như "Mày có giỏi gì đâu, còn chưa có chút vị trí nào trong nghề, còn chưa tự tung được sản phẩm nào ra hồn, viết chuyên sâu à, ai tin? Còn viết nguyên tắc cơ bản à, mía quá, mất mặt dữ vậy?" thể hiện sự ấu trĩ và sĩ diện hảo của bản thân và hiểu sai lầm về bản chất của blog này. Sau gần 01 năm tập trung chăm chú đối diện với chính mình, lột trần dần từng lớp từng lớp mặt nạ che đậy những thói xấu của bản thân, mình can đảm là chính mình với đầy khiếm khuyết. Mình nhận ra KẾT QUẢ đầu tiên của việc viết ra, chia sẽ lại là CHO MÌNH, giúp mình cũng cố lại kiến thức, là phương tiện để nhìn nhận lại cách mình ứng dụng lí thuyết vào cuộc sống hằng ngày. Nếu soi gương là cách để điều chỉnh ngoại hình thì viết lách là cách mình soi gương những suy nghĩ và ứng xử mỗi ngày. Đời mình rách nát thì ảnh trong gương sao có thể đẹp. Nếu cố tô vẽ thì đó chỉ là tấm mặt nạ tự lừa dối chính mình.

Nếu ai đó nhận ra trong những gì mình viết có gì đó có thể ứng dụng được, đó là giá trị cộng thêm cho những gì mình viết. Mình thực tế, ích kỉ và cứng nhắc với nguyên tắc. Và nguyên tắc duy nhất với mình là "Việc đó có hiệu quả không?" Cùng với đó là điểm yếu chết người thứ hai: mình rất khó để làm tốt những gì mà mình chưa tự thuyết phục được là nó tốt, nó hiệu quả. Vì vậy, bạn có thể an tâm là mình chỉ chia sẽ những gì mình thấy là thật và "hiệu quả". NHƯNG những việc mình thấy hiệu quả có hiệu quả với bạn không thì bạn tự cân nhắc, bạn nhé. Mình vẫn đang trong hành trình vật lộn phát triển bản thân mình. Vì vậy, đừng vội tin mình, hãy tin vào chính bạn. Mọi lựa chọn của bạn đều có lí do, dù bạn có nhìn thấy lí do đó hay không.

Thân mến,
Lành Lively, #BayLanh
P/s: Nguồn ảnh: Internet

Comments